Cuộc sống không chỉ là sống mà còn là sự tận hưởng và cảm nhận

Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017

Khoảnh khắc tỏa sáng





Có những ngày em tỉnh dậy và chợt nhớ đến anh... Thời gian đã trôi qua nhiều năm như thế nhưng anh vẫn là niềm nuối tiếc trong trái tim em .



Mỗi khoảnh khắc gặp anh đều thật sự tỏa sáng. Là bởi vì đó là những ngày thời tiết đẹp, là những ngày thời tiết không đẹp, những ngày khó khăn vì thi cử áp lực cuộc sống hay chỉ là những là những ngày bình thường thôi nhưng vì có anh nên đã tạo nên một ký ức tuyệt vời.... 

Dù chúng ta thực sự sẽ chỉ đi lướt qua nhau trong cuộc đời này thì đó cũng không phải là lỗi của anh..."

Lần đầu gặp anh đó là ngày thời tiết đẹp, cả khoảng không gian ấy chỉ có hai ta , em có thể nghe rõ tiếng trái tim mình đập nhanh hơn một nhịp. Thời gian như ngừng lại khi em nhớ về khoảnh khắc ấy. Gương mặt anh tỏa sáng một góc sân trường. Và rồi chúng ta cũng lướt qua nhau như thế...

Những năm em vật vã trên ghế trường đại học , hoang mang khi chuẩn bị bước vào đời em lại gặp anh một lần nữa. Em nghĩ đó là định mệnh. Giữa hàng trăm người trên phố anh đã quay lại nhìn em. Em muốn hỏi phải chăng khi ấy anh thực sự có còn nhớ em chăng?

Em đã chối bỏ ý nghĩ chúng ta sẽ gặp nhau lần nữa nhưng ... chúng ta quả thật đã gặp nhau lần nữa...

Em đã mạnh dạn bước rất nhiều bước đến gần anh nhưng anh một bước cũng không lại gần em ...

Có những tối nhâm nhi ly trà em cũng nhớ tới anh? Liệu chăng em đã bỏ qua điều gì đó và ngộ nhận chúng ta là định mệnh của nhau...





Thứ Năm, 3 tháng 8, 2017

VÌ TÔI CÓ THỂ LÀM TỐT

Từ khi nào tôi rất ghét nghe câu " Vì em làm tốt", "Vì em làm được". Tôi đang tự hỏi vì sao tôi luôn cố gắng như thế. Dù tôi không phải bẩm sinh biết hết mọi thứ. Nhưng tôi không còn lựa chọn hay đúng hơn tôi biết sẽ chẳng một ai sẽ che chở tôi nếu tôi không tự mình bảo vệ mình.

Dạo gần đây tôi đang tự hỏi tôi không thể tìm thấy một người bạn trong công ty. Tôi không biết mọi người định nghĩa bạn là gì ? Người ta luôn bảo họ thân với tôi nhưng khi tôi chuyển công việc mới thứ họ quan tâm không phải qua công việc mới tôi sẽ ra sao mà chính là người  tôi sẽ bàn giao sẽ nhận việc của tôi như thế nào? Và tôi có thể giao hết những thứ tôi biết cho người đó không? Bởi vì vấn đề đó liên quan trực tiếp đến lợi ích của họ.

Tôi cười đấy, đắng đấy. Khi tôi bùng nổ thì họ bảo " Vì tôi làm được". Đó là lời người bạn thân nên nói sao? Quả nhiên, chẳng hề lo lắng tôi thế nào?

Thôi thì, một lần , hai lần, thêm lần thứ ba cũng chả sao? Chỉ là tăng thêm bài học thôi.

Mỗi lần nhận lấy một bài học thì càng phải mau chóng đứng dậy . Ừ vì tôi phải làm được.



Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2017

CHỦ NHẬT TRỜI CÓ MƯA RƠI

5 giờ chiều chủ nhật....


Cuộc tán gẫu kết thúc với những giọt mưa. Chúng tôi ai về nhà nấy. Kết thúc thời gian nhàn rỗi thư giãn cuối tuần. Ngày mai cả nhà chúng tôi lại hối hả lao vào cuộc sống mưu sinh thường nhật.

Có ai đó đã nói, có duyên có nợ được vào một nhà. Quả là như thế, chúng tôi mỗi người một tính cách, vô tình được sắp xếp vào cùng một nhà. Ngoài xã hội kia, chúng tôi có những lớp mặt nạ khác nhau, chúng tôi cười với sự nhạt nhẽo thế gian, ngậm đắng với sự dối trá nịnh bợ của người đời. Nhưng về lại nơi đây, chúng tôi rủ bỏ lớp ngụy trang ấy , chỉ còn lại sự chân tình.

Hạnh phúc là khi bạn bên cạnh những người yêu thương mình, không cần sự xa hoa phù phiếm , của ngon vật lạ, chỉ là thứ tình cảm mộc mạc cũng làm bạn ấm lòng. Chỉ đơn giản là ngồi bên nhau dưới tán cây rợp bóng mát, chúng tôi trãi lòng về quá khứ, hồi tưởng với những niềm hạnh phúc khi xưa.Chỉ đơn giản là cùng nhau nhấm nháp một vài cọng bánh tráng được trộn nhanh chóng và cùng nhau uống những tách trà thơm ngát  mùi lá dứa nhưng sao tôi có cảm tưởng dù nhiều tiền cũng không thể mua được những phút giây quý giá này...

Gia đình là gì? Là nơi khi bạn quay đầu lại vẫn có người chờ bạn bao dung với bạn.  Là nơi mà mỗi bữa cơm chiều chỉ là những cái trứng chiên vội, một ít canh rau dại hái bên đường nhưng người bà vẫn dạy dỗ những  đứa cháu phải biết để dành cho người lớn. Là cảm giác dù cơm trắng chan với nước tương vẫn ngon lạ lùng . Là khi mưa gió, mái tranh xiêu vẹo nước rơi lộp bộp , những đứa trẻ ngồi bên bà cầu nguyện mong tai nạn không xảy ra. Là nơi mà khi thật sự xảy ra tranh chấp, xích mích chúng ta vẫn dễ dàng bỏ qua. Nơi nước mắt và nụ cười hòa tan lẫn nhau. Nơi mà niềm đau khi một người ra đi được mọi  người cùng nhau chôn chặt, cùng giúp nhau mạnh mẽ vượt qua. Nơi mà ngoài kia dù gió có thổi vẫn có người mạnh mẽ chống đỡ cho bạn...


Xã hội phát triển , con người ngày càng lạnh lùng với nhau. Trẻ con trở thành máy móc của ba mẹ, lớn lên nhưng không cảm nhận được tình cảm gia đình như lớp  người xưa. Liệu rằng khi ta lớn lên đã quá muộn để cảm nhận điều gì quan trọng trong cuộc sống...

Chủ nhật trời  có mưa rơi...


Thứ Ba, 25 tháng 7, 2017

BẠCH THIÊN HƯƠNG ĐÃ TỎA HƯƠNG CHƯA?

Biên Hòa ngày nắng đêm mưa...

Dạo sân vườn khi trời chập chen tối. Đài phát thanh thông báo bão về, mây đen kéo tới xám xịt một vùng trời.  Tôi đảo mắt nhìn góc sân xi măng đã bám rong rêu xanh mướt một góc thầm thở dài " Trời mưa, hẳn tụi hoa nhà mình sẽ ngập úng và đầy cuống chiếu mất".

Cái chậu lớn nơi góc sân, tôi mua đã hai mùa trăng vẫn nằm chổng chơ hiu hắt chờ ngày đón mầm non cây mới về với mình. Mẹ tôi nhắc nhở " Con canh ngày cùng mẹ dời cây thông kiểng qua chậu lớn đi để lâu quá rồi". Tôi nhẩm tính ngày tháng nhanh miệng đáp lại "Thứ bảy này đi, để con mua thêm đất, cái chậu to quá chắc mớ đất mua hôm trước không đủ". Mẹ tôi mái tóc hoa râm nhìn tôi ra vẻ ngán ngẩm.

Đã từ lâu rồi tôi không còn quan tâm đến hoa cỏ mình trồng nữa. Tôi không hẳn là người yêu hoa, càng không phải có tâm huyết với cây cối nhưng lại có một dạo tôi đi khắp nơi và mang về trồng một số loại hoa không nằm trong kinh nghiệm yêu hoa của mẹ tôi.

Tôi trồng và chăm sóc chúng mỗi ngày. Khi đó, mỗi chiều đi làm về, không ngày nào tôi không ghé qua vườn kiểng sinh thái để ngắm nghía và tậu thêm một loài hoa mới. Khu vườn nhỏ của tôi là niềm tụ hào của tôi với bạn bè và họ hàng. Nhưng rồi một thời gian qua đi, tôi chìm trong stress mệt mỏi với cuộc sống, mọi thú vui đều bị tôi vứt sang một bên . Vườn hoa của tôi cũng chung số phận, không người chăm sóc tỉa tót, bón phân  chúng tơi tả suy dinh dưỡng . Đôi lúc tôi cảm thấy có lỗi và nghĩ chúng sẽ mau chóng về với cát bụi thôi. Vậy mà đã một năm trôi qua....

Tôi bóc một ít nho cho vào miệng , tán gẫu vài câu với mẹ, hít một hơi thật dài và nhận ra rằng trong không khí có một hương thơm thật dễ chịu.  Và không thể nào phủ nhận, tôi có thể quên bất cứ mùi hoa nào nhưng không thể nào quên mùi hương của loài hoa tôi yêu thích nhất.

Đã từ lâu tôi đã dành tình yêu lớn cho loài hoa này, tôi thích đến nỗi nó là loài hoa duy nhất tôi trồng đến bốn cây trong vườn. Hương hoa nhè nhẹ thoảng trong gió, về đêm lại ngào ngạt say đắm lòng người. Từ khi yêu nó tôi đã đọc rất nhiều về nó. Bạch thiên hương - loài hoa mang hương thơm của chốn thiên đình.

“Hương hoa ngào ngạt ngẫm đến tường 
Người đời thường gọi Bạch Thiên Hương”

Có một bài viết của nhà sư Thích Thanh Thắng tôi rất thích đã miêu tả về loài hoa này như sau (tôi sẽ chia sẽ và giữ nguyên nội dung cũng như sự tôn trọng dành cho tác giả):

"Chung quanh không một tiếng bước chân, mà cứ ngỡ như ai đang đến với mình trong gió. Những tâm tình trôi qua dấu thời gian, cái lạnh thấm vào lòng lạnh. Ngoài kia hoa vẫn mở từng cánh dịu dàng như nụ cười hàm tiếu. Nỡ đâu để ánh mắt buồn phiền xóa đi làn hương xa thuần khiết, bởi nhan sắc ấy là nhan sắc của ngàn dặm tinh hoa trời đất.
Người xưa nói, hương càng gần càng hắc, hương càng xa càng thanh. Chỉ còn ta với sắc trắng của đóa bạch thiên hương tha thẩn giữa vườn xanh, không biết ngày mai bước chân của mùa xuân sẽ đến gõ cửa làm khách nhà ai nữa.."

Tôi không phải thi sĩ nhưng tôi lại yêu em. Tôi đọc các bài thơ về em . Cho dù cuộc sống của tôi có những xấu xa luôn ẩn nấp đôi lúc làm tôi biến chất nhưng với em tình cảm vẫn rất đỗi trong sạch như chính màu trắng mà em mang.

Dù tôi đã có lúc thật sự lãng quên những đóa kim ngân e ấp mỗi đầu hè hay những nhành sĩ quân tử rung rinh trước gió nhưng mỗi đêm về khi ánh đèn tắt đôi lúc tôi vẫn tự hỏi " Bạch thiên hương đã tỏa hương chưa"


Đông tàn rồi xuân qua 
Hạ kéo tiên giáng trần 
Một tâm hồn trinh bạch 
Ngát hương cả thế gian 

Hương hoa sầu không nói 
Theo gió bay đi xa 
Dịu ngày hè oi ả 
Cho người đời vấn vương 

Thương đêm bông rũ cánh 
Mang tiếng lòng thầm kín 
Bạch thiên hương khắc khoải 

Vàng úa cả hồn hoa .



Để rồi mỗi lần bước đi trên dặm đường trường có khi nào dừng lại trước một nhành hoa ...


Thứ Hai, 24 tháng 7, 2017

CÓ NHỮNG NGÀY NHƯ THẾ...


Có những ngày ta tỉnh dậy sau giấc ngủ vùi, tim ta cảm thấy trống rỗng giữa bộn bề mối lo toan cuộc sống...

Có những ngày như ngày hôm nay, ta lười biếng nhấp một ngụm cà phê, nghe và nhẩm theo một bài hát mà bản thân chẳng rõ là vui hay buồn...

Có những ngày như hôm nay ta lặng im ngồi bên lề xã hội nhìn dòng người bon chen trên con phố đông đúc. Tiếng mua tiếng bán, người cười kẻ la ó, ta lại thấy đắng.

Có những ngày như thế, ta lại ngẫm nghĩ  mình đã sống như thế nào trong thời gian qua. Ta đã cười theo những câu chuyện nhạt nhẽo, đã khóc vì đôi lúc thấy áp lực mưu sinh. Niềm vui treo trên khuôn mặt chỉ vì người khác muốn nhìn như thế. Nỗi buồn xuất hiện thì nhanh chóng giấu nhẹm đi. Ta từng nghĩ cố gắng mọi việc sẽ được giải quyết nhưng ... thực sự ta rất mệt mỏi...nhưng... cuộc sống như vậy đã là hoàn hảo với ta...
Có những ngày như thế, ta chầm chậm lắng nghe tiếng thở dài của chính mình, ta chầm chậm quan sát cái xã hội mà trong đó ta từng ngày đấu tranh để sinh tồn đã thành thói quen.
Có những ngày trời lại mưa đột ngột như thế , chỉ là cơn mưa lạnh xối qua từng thớ thịt nhưng những ngày ngồi dưới mưa cùng người bạn thân thiết đã qua rất lâu rồi...
Có những ngày như thế, ta chợt nhớ đến một chàng trai nào đó mà ta đã theo đuổi cả một thời thanh xuân. Ta nhớ nụ cười của chàng trai đó và đắng ngắt khi nhận ra " À mà người ta cũng chả nhớ đến mình"
Những ngày như thế ta nhìn lại chỗ trống bên cạnh, à phải rồi đã lâu lắm rồi ta luôn một mình như thế...
Chớp mắt đã qua nhiều năm, cuộc sống của ta vẫn tiếp tục, có những lúc cảm thấy mệt thì ta lại dừng lại. Ta dừng lại để rồi ta lại đi tiếp.

Có những ngày như thế để ta có thể tiếp tục cho ngày mai... Ngày mai sẽ ra sao, ta nào biết ta chỉ biết đã định là con người ai cũng chỉ có thể bước tiếp về phía trước...











Tìm kiếm Blog này