Cuộc sống không chỉ là sống mà còn là sự tận hưởng và cảm nhận

Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2017

CHỦ NHẬT TRỜI CÓ MƯA RƠI

5 giờ chiều chủ nhật....


Cuộc tán gẫu kết thúc với những giọt mưa. Chúng tôi ai về nhà nấy. Kết thúc thời gian nhàn rỗi thư giãn cuối tuần. Ngày mai cả nhà chúng tôi lại hối hả lao vào cuộc sống mưu sinh thường nhật.

Có ai đó đã nói, có duyên có nợ được vào một nhà. Quả là như thế, chúng tôi mỗi người một tính cách, vô tình được sắp xếp vào cùng một nhà. Ngoài xã hội kia, chúng tôi có những lớp mặt nạ khác nhau, chúng tôi cười với sự nhạt nhẽo thế gian, ngậm đắng với sự dối trá nịnh bợ của người đời. Nhưng về lại nơi đây, chúng tôi rủ bỏ lớp ngụy trang ấy , chỉ còn lại sự chân tình.

Hạnh phúc là khi bạn bên cạnh những người yêu thương mình, không cần sự xa hoa phù phiếm , của ngon vật lạ, chỉ là thứ tình cảm mộc mạc cũng làm bạn ấm lòng. Chỉ đơn giản là ngồi bên nhau dưới tán cây rợp bóng mát, chúng tôi trãi lòng về quá khứ, hồi tưởng với những niềm hạnh phúc khi xưa.Chỉ đơn giản là cùng nhau nhấm nháp một vài cọng bánh tráng được trộn nhanh chóng và cùng nhau uống những tách trà thơm ngát  mùi lá dứa nhưng sao tôi có cảm tưởng dù nhiều tiền cũng không thể mua được những phút giây quý giá này...

Gia đình là gì? Là nơi khi bạn quay đầu lại vẫn có người chờ bạn bao dung với bạn.  Là nơi mà mỗi bữa cơm chiều chỉ là những cái trứng chiên vội, một ít canh rau dại hái bên đường nhưng người bà vẫn dạy dỗ những  đứa cháu phải biết để dành cho người lớn. Là cảm giác dù cơm trắng chan với nước tương vẫn ngon lạ lùng . Là khi mưa gió, mái tranh xiêu vẹo nước rơi lộp bộp , những đứa trẻ ngồi bên bà cầu nguyện mong tai nạn không xảy ra. Là nơi mà khi thật sự xảy ra tranh chấp, xích mích chúng ta vẫn dễ dàng bỏ qua. Nơi nước mắt và nụ cười hòa tan lẫn nhau. Nơi mà niềm đau khi một người ra đi được mọi  người cùng nhau chôn chặt, cùng giúp nhau mạnh mẽ vượt qua. Nơi mà ngoài kia dù gió có thổi vẫn có người mạnh mẽ chống đỡ cho bạn...


Xã hội phát triển , con người ngày càng lạnh lùng với nhau. Trẻ con trở thành máy móc của ba mẹ, lớn lên nhưng không cảm nhận được tình cảm gia đình như lớp  người xưa. Liệu rằng khi ta lớn lên đã quá muộn để cảm nhận điều gì quan trọng trong cuộc sống...

Chủ nhật trời  có mưa rơi...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm kiếm Blog này